Bởi dương thọ chưa tận cùng với sự ăn năn sám hối dù trong muộn màng, Như Nguyệt cuối cùng được Diêm Vương cho phép trở lại dương trần. Hồn về lại xác, bà Ba khiến cả Trịnh gia vui mừng khôn tả, đặc biệt là Trọng Sinh.
Vì muốn chuộc lại lỗi lầm đã gây ra, Như Nguyệt quyết định lấy số vàng trước đó đã bán tài sản của họ Trịnh để chi dùng thì phát hiện tất cả đều là đồ giả. Hy vọng vực dậy Trịnh gia đã thật sự nằm ngoài tầm với.
Sự thật nghiệt ngã đó cũng không thể khiến các thành viên trong gia đình cay cú, đay nghiến “kẻ gây nên khói lửa”. Trái lại, họ đều rộng lượng thứ tha cho những sai lầm của cô ấy. Bởi, những tháng ngày cơ cực vừa qua đã giúp họ nhận ra đâu mới là hạnh phúc thật sự. Đối mặt với sự bao dung của những người thân yêu, bà Ba vẫn không thể buông bỏ cảm giác tội lỗi.
Thấu hiểu những trăn trở của người yêu, Trọng Sinh bày tỏ tâm ý của bản thân với Như Nguyệt. Tuy nhiên, tình yêu son sắt của chú Ba vẫn không đủ sức níu chân người phụ nữ từng mang quá nhiều mặc cảm, trăn trở. Phát hiện lá thư từ biệt của Như Nguyệt, cả Trịnh gia sốt ruột khuyên Trọng Sinh đi tìm “một nửa yêu thương” bằng mọi giá.
Mối lương duyên từng đứt đoạn giữa hai trái tim chưa từng thôi đập tưởng chừng lại rơi vào quên lãng, nhưng nhờ sự cố gắng của mình, Trọng Sinh cuối cùng đã gặp lại Như Nguyệt sau bao năm xa cách…